Hành trình mua nhà của tôi

Hành trình mùa nhà hà nội của thợ sơn. Bài viết được thực hiện bởi 1 thành viên của tập thể admin website: http://thothachcaohanoi.com/

gửi đến chuyên trang tin tức lớn hàng đầu về nhà đất là batdongsan.com.vn.

Như 1 chia sẻ, như 1 lời cảm ơn vì nhờ trang web này mà tôi đã mua được nhà Hà Nội.

 Hy vọng được bên bất động sản đăng trên facebook.

1 số hình ảnh về ngôi nhà của tôi:

Tôi không biết câu chuyện của mình nên bắt đầu từ đâu, chỉ nghĩ rằng cứ viết, cứ chia sẻ để truyền cảm hứng trước hết cho bản thân và gia đình vợ con mình, sau là được nhiều bạn đọc biết đến.

Câu chuyện mua nhà của tôi, quá trình trả hết nợ và hoàn thiện giấc mơ thành sự thực sau 6 năm bon chen tại mảnh đất thủ đô. Tôi sinh năm 1988, vợ 1993, ở nông thôn chính gốc, và giờ đây tôi đã sở hữu 1 ngôi nhà 4 tầng mới xây ở Tả Thanh Oai và đang được định giá từ 1 tỷ 8 đến 1 tỷ 850 triệu.

Tôi sinh ra trong 1 gia đình thuần nông, với tuổi thơ “ bị đánh cắp” . Bởi 1 người mẹ lam lũ, và 1 người bố nát rượu. Tuổi thơ chai lỳ qua những năm tháng dữ dội, bão tố.

 1 Thằng được coi là “vất đi”, chỉ cuối năm cấp 2 đã muốn bỏ nhà ra đi vì gia đình không êm ấm… thì các bạn biết niềm hạnh phúc vô bờ bến khi sở hữu cho mình bất cứ ngôi nhà nào. Cho dù là cái chòi canh vịt ở ngoài ao đầm, ven sông… ước mơ về 1 ngôi nhà tôi chẳng bao giờ nghĩ đến thậm chí đến lúc tốt nghiệp đại học. Vì cái năm tôi ra trường thực sự mọi thứ đều rất khó khăn, ko thể xin được việc.

 Tôi lang thang khắp Thái Nguyên, Quảng Ninh, Sao Đỏ, và trở về Hà Nội chỉ với 2 bộ quần áo cũ, và 5 cái hồ sơ xin việc không đâu nhận, chỉ đủ tiền đặt cọc nửa tháng tiền trọ với 1 căn phòng nhỏ, nóng, bẩn thỉu, cả căn phòng duy nhất chỉ có 1 cái lạch giường, mà ko có chiếu…Tôi lang thang khắp ngõ, ngách để tìm việc, kiếm ăn qua ngày…

Bước ngoặt đến vào năm 2014 trải qua vô vàn nghề như: phụ xây, xe ôm, bán hàng, phục vụ nhà hàng, khách sạn, chở hàng, trông net v v…

Cuối cùng tôi cũng tìm được 1 công việc đó là làm thợ lắp đặt điều hòa, điện lạnh cho mọi công trình từ chung cư đến trường học.

Tôi tin rằng mức thù lao giữa lao động trí óc và chân tay sẽ ngày càng “tiệm cận” nhau. Tôi không nghĩ quần áo sạch sẽ thơm tho nhốt mình ngày 8 tiếng trong văn phòng với mức lương không quá 10 triệu đồng có thể làm giàu được. Nó chỉ giải quyết được cái mác” công việc ổn định”. 

Từ lúc làm người thợ tôi đã chứng kiến rất nhiều người thợ ngành nghề khác có thể kiếm tiền triệu 1 ngày như thợ điện lạnh, điều hòa, lắp sàn gỗ, làm mành rèm, thạch cao, điện nước, ốp lát, thiết bị vệ sinh v v… hoàn thiện chung cư, đang mọc lên như nấm mà họ làm ngày đêm không hết việc.

Trong khi nhiều bạn trẻ ỷ mình có bằng cấp cao, không muốn lao động chân tay, thất nghiệp chơi dài người ra ko hết ngày. Đầu tiên tôi đi làm thợ phụ, rồi thợ chính, rồi đứng lên phụ trách 1 tổ đội khoảng 5 người.

Tôi nghĩ rằng chỉ cần mỗi công trình nhà dân để ra được 1 triệu thì chỉ 1 nghìn nhà dân là tôi đã có tiền tỷ trong tay. Và cái tư duy “ đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm” luôn văng vẳng bên tai.

Tôi đã chứng kiến cuộc đời những người đàn ông xung quanh tôi đều khổ sở vất vả vì ngôi nhà. Vậy thì chỉ có làm gì liên quan đến ngôi nhà thì mới mong nhanh có nhà các bạn ạ.

Vậy là tôi cứ âm thầm tích cop để chờ ngày “đổi đời”. “ tư duy trong đầu mình là “sự tích lũy về lượng sẽ dẫn tới biến đổi về chất”. khi trong tài khoản có 10 triệu đầu tiên cảm giác đã rất khác, khi lên 100 triệu tư duy mình lại khác hơn nữa, và khi có 500 triệu bạn lại cần phải tư duy nhiều hơn.

Những năm 2000 bát phở có 500 đồng mà giờ năm 2020 lên đến 30 nghìn. Tôi bắt đầu sợ lạm phát và nếu lạm phát phi mã thì chỉ trong 1 thời gian ngắn số tiền tích cóp bao năm của tôi sẽ thành giấy lộn thì sao?. Tư duy đó đã khiến tôi muốn mua nhà từ đó.

 Cho đến mùa world cup 2018, trong 1 lần lang thang trên facebook tôi thấy dòng quảng cáo nhà 30 m2, 4 tầng giá chỉ 950 triệu tại Yên Nghĩa, Hà Đông. Vậy là tôi cũng lóp ngóp lên HN xem, cơ mà khu này xa trung tâm quá.

Cuối cùng qua trang web batdongsan.com.vn và số điện thoại của môi giới tôi cũng chọn mua được 1 căn 4 tầng mới xây có giá 1 tỷ 500 triệu.

 Sau khi vét voi tất cả số tiền trong thẻ tiết kiệm của mình là 650 triệu cộng với 2 bên nội ngoại ủng hộ 300 triệu nữa. Vậy là tôi còn vay ngân hàng 550 triệu.

Thú thực là trong đời chưa bao giờ tôi lại vay nhiều đến thế, vừa lo lắng, vừa trấn an rằng, lúc tài khoản mình dư 550 triệu cũng đâu coi là to, cũng có vui lắm đâu. Vậy sao khi nợ 550 triệu lại phải lo lắng. Nhưng với lãi suất ngân hàng VIB 9,99 % năm đầu tiên và 12,89 % năm thứ 2 quả là con số không phải đơn giản. 

Vợ chồng tôi cày cuốc liên tục trong 2 năm để trả dứt điểm cả lãi và gốc, thậm chí là lãi phạt vì trả trước hạn, ( cái này cũng khiến tôi khá bực, nhưng mọi chuyện qua rồi không muốn khoét sâu, cái lãi phạt 3% ok tôi chấp nhận, nhưng tôi bực là cái cách nhân viên + giám đốc ngân hàng gài tôi vào gói vay tới 25 năm là không thể chấp nhận được, ngay từ đầu tôi đã nói có khả năng trả dứt điểm trong vòng 3, 4 năm gì đó.

Vậy là hàng tháng phải trả gần 5 triệu tiền lãi và chỉ 1 triệu 8 tiền gốc. tôi lại còn phải trả thêm phí phạt 3% cho 20 triệu là 600 nghìn nữa để trả nợ nhanh hết, nếu không trả nhanh mà trả theo tiến độ của ngân hàng thì càng trả, lãi càng tăng, đến năm thứ 2 lãi suất lên đến 12,89% thì có mà tiền lãi hàng tháng lên đến hơn 6 triệu có mà chết, trong khi đó tiền gốc trả 1 năm tầm 20 triệu,  sau 2 năm chưa tính tiền lãi mà độc tiền phạt trả trước hạn của tôi lên đến 15 triệu, mà ngày sn tôi họ ko lỡ tặng tôi 1 gói quà nho nhỏ, cho nên những ai vay lần đầu chú ý dùm nhé, đừng để bị lừa như tôi. Chúng ta làm giàu cho ngân hàng nhiều quá).

Cũng may là trong thời gian này chưa dịch bệnh, thu nhập của tôi khá tốt, các tổ đội nhóm mỗi ngày đều mang về cho tôi ít thì vài trăm, nhiều thì tiền triệu + khoản thu nhập dạy tiếng HÀN của vợ tôi tầm 10 triệu nữa.

 Về cảm giác lúc mới mua được nhà thì tôi cảm thấy rất vui mừng, sung sướng, nhưng cũng chóng qua, vì ngay sau đó lại vào guồng quay trả nợ. Mẹ tôi từng nói: “ nhất tội nhì nợ” , chính vì thế khi mang nợ dù là nợ ngân hàng khiến tôi khá mệt mỏi và khó ngủ.

Tôi không ngừng nghĩ về nó mỗi ngày và chỉ mong sao trả dứt điểm càng sớm, càng tốt. Cứ mỗi tháng trả được cả gốc cả lãi và trả thêm được khoảng 20 triệu, khiến gánh nặng của tôi như được bỏ bớt đi, giống như khi bạn gánh lúa, gánh gạch, đi được 1 đoạn lại được vất đi mỗi bên 1 viên vậy…

 Tôi nghĩ cho đến thời điểm này, mình là 1 người may mắn hơn khá nhiều người, kể cả vợ tôi vì không phải cảnh sống chung đụng. Mối quan hệ giữa vợ tôi và mẹ tôi cũng rất tốt, các cụ nói “ xa thơm gần thối” rất là đúng. Vì dù gì “ khoai ao không ngứa cũng lăn tăn, mẹ chồng không ác cũng cằn nhằn con dâu”.

Bạn đã xem phim “ hôn nhân trong ngõ hẻm” chưa? xem xong phim đó, ông nào còn ở rể được thì tôi cũng ạ, ngả nón về sự nhẫn nhịn của các ông. Mặc dù các tình tiết họ đưa lên để kích cầu dân mua nhà chung cư, được lồng ghép khéo léo. Nhưng đúng không có gì sung sướng quý hơn độc lập tự do thật. Các cụ xưa hay nói: “trâu bò ở với nhau ngày càng quen, người ở với nhau ngày càng chán” tôi thấy quả không sai 1 chữ nào. 

Đời mình vất vả không sao, nhưng đời con cháu sẽ không phải sống cảnh “ văn hóa làng” như bố tôi: “ rượu chè, cờ bạc, bê tha, anh em làng xã nói xấu, ganh ghét, đố kị, buôn chuyện, hàng xóm láng giềng rèm pha, bới móc nhau. Chỗ quê bạn ko biết thế nào chứ quê tôi “ chuyện trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông”. Bạn về quê họ có thể kể vanh vách gia cảnh từ nhà, xe, đời sống riêng tư vợ chồng, con cái, thu nhập của bất kỳ ai, kể cả… chính bạn.

Áp lực khiến những người bạn trẻ như tôi chỉ muốn về quê khi…đã thành công, đã giàu có.

 Câu chuyện của tôi chỉ có thể vắn tắt ngắn gọn như vậy chứ đằng sau đó là rất nhiều mồ hôi, công sức, máu và nước mắt, sức khỏe, những trận to tiếng, cãi vã, những đêm mất ngủ vì cuộc sống, vì đồng tiền, vì các mối quan hệ trong gđ, bạn bè và xã hội.

Tôi chiêm nghiệm ra, ngôi nhà ko là tất cả, hạnh phúc gia đình mới là điều đáng quý nhất. Mua nhà trong tầm tay chỉ nên vay ít thôi, 30% trở về thôi.

Tôi biết ngoài kia có nhiều bạn tài giỏi hơn, trẻ hơn tôi rất nhiều. Hãy cứ cố gắng và mơ ước, “ có công mài sắt, có ngày nên kim”.

Mong rằng khi sau này con cái mình lớn lên sẽ đọc được bài viết này.

Xin cảm ơn mọi người đã lắng nghe câu chuyện của mình.

Chúc mọi người hạnh phúc và bình an.